Những trái khổ qua cuối cùng của tôi
Một loạt hoạt động cứ thứ diễn ra, xơi đất, chăm cây, tưới nước bón phân… mỗi ngày. Rứa mà cây khổ qua túc tắc đã cho ra ba lứa trái, đợt nào cũng ra sai quả.
Hồ Thị Hoài Quyên
Ngày 16 tháng 08 năm 2024
Những trái khổ qua cuối cùng,
Một chiều xuân, mình ghé vào tiệm cây, chọn mua mấy cây giống con về trồng cho vườn thêm xanh.
Nhà có khoảng vườn rộng nhưng toàn đá, chẳng thể trồng cây ở dưới đất trực tiếp mà phải trồng vào chậu. Mặc dù không thích lắm nhưng đó là cách để mình xắn tay áo lên bắt đầu với việc trồng cây, làm vườn riêng của mình.
Một loạt hoạt động cứ thứ diễn ra, xơi đất, chăm cây, tưới nước bón phân… mỗi ngày. Rứa mà cây khổ qua túc tắc đã cho ra ba lứa trái, đợt nào cũng ra sai quả.
Đến lúc hái vào nấu ăn, bếp có nhiều dịp được đỏ lửa, mâm cơn tự nấu ấm cúng. Nhà có mỗi hai đứa, ăn miết cũng không hết, để lâu thì sợ hư. Hòm hòm hái xuống đem về nhà, cho hàng xóm và đôi khi như một thức quà nhà dành tặng bạn bè lúc đến chơi, rứa mà lại quý hơn thứ gì.
Cây nhà lá vườn, chẳng xịt thuốc xâu, tăng trưởng gì, nên luôn sạch. Mình thích nấu ăn, nhưng ít vào bếp, tay chân nhiều phần cũng vụng về, lóng ngóng. Nhưng chịu học, chịu nấu thì mới lên tay. Mấy món nấu với khổ qua là mình tự tin nhất, sành nhất trong mấy món mình biết nấu. Nhiều khi ngồi ăn mấy món mình nấu, mấy trái mình trồng vui chi mà vui lạ, khoái khoái nhìn người ăn cùng được ngon miệng. Mát mát, thanh thanh, màu xanh lấp lánh, vị tươi ngon ngọt của một thứ quả nhà trồng.
Nhìn thứ quả xanh ấy, những món ăn từ nó, thấy mình có lao động, thấy đôi bàn tay lấm đất đang xới đất. Tự hào vì mình đã làm được gì đó thật ra hồn. Và những ngày trồng cây hoá hồn mình thêm xanh rì.
Bài Viết Liên Quan
Đọc sách hiệu quả không chỉ giúp bạn tối ưu hóa cuộc sống và công việc mà còn giúp bạn phát triển bản thân nhanh chóng trong hành trình chinh phục tri thức. Vậy cách đọc sách hiệu quả, ghi nhớ lâu mà không tốn quá nhiều thời gian đó là gì? Trong bài viết này mình sẽ bật mí cho bạn cách đọc sách hiệu quả, giúp bạn hiểu sâu và nhớ lâu nhất.
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.
Chết tiệt, cảm xúc đó vẫn bám víu ở đâu đó trong tâm trí non nớt ấy, rồi trở thành kẻ chi phối hai hàng mi yếu ớt sắp đẫm lệ. Bị dồn nén quá sức, cảm xúc ấy bắt đầu bộc bạch ra bên ngoài qua cách hành xử xốc nổi và cuối cùng những giọt buồn vương trên màu mắt chẳng chịu nổi sức ép nữa, đúng cảnh đúng thời điểm cứ thế vỡ òa như giọt sương vấn vương trên lá đúng lúc cũng rơi xuống, cuối cùng thì vỡ tung tóe. Tất cả những nỗi niềm ngày hôm đó tuôn trào như một cơn mưa rào. Ở chốn đất khách quê người, chẳng có gì trong tay, mình đã khóc nức nở dưới chiếc gối
Đã bao lâu rồi bạn thôi không còn phản tư về cuộc đời, về chính con người thật của mình. Bạn là ai, con người như thế nào, và giá trị có thể trao đi cho cuộc sống này là gì?... Đây chính là những câu hỏi đã thức tỉnh trái tim yếu ớt của mình từ khi đọc xong cuốn sách “Tôi đi tìm tôi”.