Tôi yêu những khoảnh khắc nhỏ của chính mình trong cuộc sống này.
Hồ Thị Hoài Quyên
Ngày 26 tháng 06 năm 2024
Chúng mình thức dậy cùng với tiếng chim hót líu lo trên cành hầu như mỗi ngày. Nếu một ngày vắng chúng, tụi mình không quen lắm, mình nhớ có hôm tiếng xe cộ lấn áp tiếng chim trời quen thuộc, mình luống quấn hỏi ảnh “Ủa sao hôm nay không nghe tiếng chim vậy anh nhỉ?” rồi chăm chú lắng nghe thật lâu thì ra chúng đang ríu rít trên mấy cành cây. Lòng thở phào nhẹ nhỏm hoá ra chúng lẫn mình vào những cành cây, tíu tít bắt sâu, còn may chúng chưa hề bỏ tụi mình mà đi.
Nhìn chú mèo con ngoài sân, đang nằm cuộn tròn ngủ ngoan xinh iu. Dạo này có vẻ như nó đổi sang nết. Vẫn đi chơi đêm nhưng về sớm hơn mọi khi, trời tờ mờ sáng là thấy nó nằm cuộn tròn ngủ ngoan trên ghế, mỗi khi nghe tiếng bước chân của tụi mình là tỉnh giấc chạy lại mè nheo liền. Chờ lấp đầy cái bụng, cho tụi mình nựng má vài cái xong là kiếm chổ đi ngủ ngay. Dạo này cậu ta lớn ơi là lớn, mấy bạn khách đến ban ngày mới gặp được nó, buổi tối thì tuỳ tâm trạng, boy hướng nội không thích ồn ào khách tới là bỏ đi, hết khách lại về. Chẳng ai cản nổi. Mặc dù ở nhà nó nằm ngủ suốt ngày, nhưng chỉ cần đi qua đi lại thấy nó vẫn ngủ yên là lòng nhẹ nhàng hẵn.
Những lúc vắng khách, mình sẽ không mở nhạc gì cả mà chỉ thích chìm vào những thanh âm êm ả như tiếng gió thổi khe khẽ từng đợt trong sân lúc chiều xuống, tiếng quạt máy treo tường rù rù giữa trưa nắng và cả những âm thanh tĩnh mịch trong sân mà tụi mình được cảm nhận sau khi làm việc xong mỗi ngày. Nhưng cũng có lúc mình say đắm trong tiếng đàn hoà tiếng ca rất đằm thắm của tụi nhỏ lúc tới chơi. Vậy là mong muốn của mình giờ đã thành hiện thực, là có một ngôi nhà ( dù rất nhỏ, chỉ đủ vừa hai đứa tụi mình ngủ với một con mèo), nhưng là nơi cho mình cảm giác thoái mái nhất để sống, quan sát về những điều đang diễn ra xung quanh.
Trong sân cây lá dạo này cũng xanh tốt hơn, nhưng vẫn còn nhiều góc cây rất bừa bộn mà mình chưa thể làm gì khác. Mùa này chờ đến chiều là có thể ra ngoài ngồi hóng gió mát rượi. Tầm 5h chiều mỗi ngày, tranh thủ lúc rảnh, vắng khách một chút thì mình ra tưới cây. Mình trông ngóng mấy đứa tụi nó lớn thiệt nhanh để nhà có thêm lá, ra hoa. Năm nay, mình để ý kỹ mới phát hiện, trong khi thời tiết mấy ngày hôm nay bắt đầu oi bức, mình cảm giác không nóng như năm ngoái (cái nắng cháy khiến mình phải trốn về nhà người yêu để ngủ trưa). Năm nay dàn hoa giấy đã phủ rợp một góc nhà.
Xong việc, tiễn hết bạn bè về, tụi mình tắt đèn ngoài sân, chỉ còn lại một khoảng không gian vắng lặng, yên tĩnh. Trên một cung đường, giờ đấy chỉ còn đèn nhà mình là sáng nhất, nhà hàng xóm đã tắt điện ngủ sớm để sáng mai đi làm. Đôi khi, hai đứa tụi mình đứng trước sân, nhìn mọi thứ xung quanh và hoà vào khoảng lặng ấy. Tụi mình mong, nếu có tiền sẽ mua mảnh đất này để sống.
Ở đây, ti tỉ những điều nhỏ mà tụi mình thấy bình yên mỗi ngày mà chẳng thể kể hết. Những điều đơn giản, đẹp trong mắt mình làm mình quên đi những mệt nhoài trong công việc hay trong đời sống. Nếu để ý thật kỹ, sẽ có những thứ, chỉ riêng bạn cảm thấy thấy đáng yêu theo cách riêng cuộc sống chính mình hiện tại.
Bài Viết Liên Quan
Đọc sách hiệu quả không chỉ giúp bạn tối ưu hóa cuộc sống và công việc mà còn giúp bạn phát triển bản thân nhanh chóng trong hành trình chinh phục tri thức. Vậy cách đọc sách hiệu quả, ghi nhớ lâu mà không tốn quá nhiều thời gian đó là gì? Trong bài viết này mình sẽ bật mí cho bạn cách đọc sách hiệu quả, giúp bạn hiểu sâu và nhớ lâu nhất.
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.
Chết tiệt, cảm xúc đó vẫn bám víu ở đâu đó trong tâm trí non nớt ấy, rồi trở thành kẻ chi phối hai hàng mi yếu ớt sắp đẫm lệ. Bị dồn nén quá sức, cảm xúc ấy bắt đầu bộc bạch ra bên ngoài qua cách hành xử xốc nổi và cuối cùng những giọt buồn vương trên màu mắt chẳng chịu nổi sức ép nữa, đúng cảnh đúng thời điểm cứ thế vỡ òa như giọt sương vấn vương trên lá đúng lúc cũng rơi xuống, cuối cùng thì vỡ tung tóe. Tất cả những nỗi niềm ngày hôm đó tuôn trào như một cơn mưa rào. Ở chốn đất khách quê người, chẳng có gì trong tay, mình đã khóc nức nở dưới chiếc gối
Đã bao lâu rồi bạn thôi không còn phản tư về cuộc đời, về chính con người thật của mình. Bạn là ai, con người như thế nào, và giá trị có thể trao đi cho cuộc sống này là gì?... Đây chính là những câu hỏi đã thức tỉnh trái tim yếu ớt của mình từ khi đọc xong cuốn sách “Tôi đi tìm tôi”.